Kể từ khi có thai, vợ tôi luôn giữ được tâm trạng vui vẻ, cố gắng kiềm chế đến mức thấp nhất những xáo trộn tâm tư do những phản ứng khi mang thai gây nên. Trong thời kỳ đó, tôi luôn hết lòng quan tâm tới vợ thường xuyên nói chuyện về những chủ đề thân mật nhằm thắt chặt tình cảm hai vợ chồng, cố gắng tránh những yếu tố bất lợi.
Ngoài ra, hàng ngày vợ tôi còn kiên trì đọc sách, đạp xe đi làm (cho đến tận lúc sắp sinh), thường xuyên đi dạo mỗi tối để rèn luyện tâm tính. Con trai chúng tôi ra đời trong một môi trường tốt đẹp và vui vẻ như vậy đấy! Cháu vừa đến thế giới này đã mở to đôi mắt nhìn khắp mọi nơi, dường như đang muốn kiếm tìm một vật nào đó. Bạn bè đồng nghiệp ngạc nhiên nói với vợ tôi: “Con của bạn đúng là một tiểu thiên thần”. Câu nói ấy khiến vợ tôi quên hết những mệt mỏi đau đơn khi sinh nở, xúc động đến trào nước mắt.
Song vẫn còn có những điểm chưa được như ý, đó là trong thời kỳ mang thai vợ tôi thích không gian yên tĩnh, rất ít nghe nhạc, vì thế biểu hiện âm nhạc của con trai chúng tôi cho đến nay vẫn rất kém, cháu không thích âm nhạc, hầu như không thích xem những chương trình hòa tấu trên ti vi. Hơn thế, cháu còn nói: “Cứ nghe nhạc là con thấy chán”. Đây chính là khiếm khuyết lớn nhất của tôi trong vấn đề giáo dục sớm. Mong rằng các bậc phụ huynh khác hay lấy đó làm bài học.